http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/header.jpg

Chương VII

K NGUYÊN MI

I

Thế Chiến II bùng nổ và Cha Piô tiên đoán nước Ư sẽ là quốc gia đầu tiên t́m giải pháp đ́nh chiến.

Ngài nói, "Tôi không sợ cuộc chiến, mà là hậu chiến."

Và rồi cuộc chiến gia tăng dữ dội khiến ngài nhớ đến Thế Chiến I. Những h́nh ảnh đau thương khủng khiếp mà ngài đă thấy ở bệnh viện Naples, là nơi ngài phục vụ trước đây, dường như sống lại trong tâm trí, mănh liệt đến độ ngài phải chảy nước mắt.

Một ngày kia, có tu sĩ thấy mắt ngài đỏ hoe. "Tại sao cha khóc?"

"Làm sao tôi không khóc được khi thấy con người t́m cách giết hại lẫn nhau bằng mọi giá."

Chiến tranh đă làm gián đoạn mọi sinh hoạt trong đời sống, và đương nhiên nó gián đoạn cả việc học của sinh viên y khoa Ezio Saltamerenda ở Genoa. Cuộc đời anh phải trải qua nhiều thử thách; khi ở tuyến đầu trong trận chiến anh trông thấy đồng đội gục ngă như sung rụng; khi th́ bị thương nặng ở Tobruk, Phi Châu; sau cùng th́ anh bị bắt và cảm được sự kinh hoàng của trại tập trung Đức Quốc Xă. Dù đă trải qua tất cả những thảm cảnh ấy, khi giải ngũ và sau khi lập gia đ́nh, anh vẫn bảo vệ và tuyên truyền cho chủ nghĩa vô thần.

Qua một cơ hội gặp gỡ với Mario Cavaliere, người con tinh thần của Cha Piô, Saltamerenda, bây giờ là bác sĩ, nh́n thấy tấm ảnh lớn của Cha Piô trên bàn giấy của Cavaliere và bỗng dưng Bs. Saltamerenda cảm thấy khô cuống họng như tắc nghẹn. Cavaliere nhận thấy điều đó và kể cho Bs. Saltamerenda nghe về Cha Piô. Chiều hôm ấy, Bs. Saltamerenda rời Genoa đến Rôma. Và tối hôm ấy, ông nghe có tiếng trong ḷng, như ra lệnh và nhấn mạnh đến việc ông phải đến San Giovanni Rotondo. Không thể nào cưỡng được, khuya hôm ấy ông đến Foggia thật sớm đến nỗi xe buưt chưa chạy, nên ông phải dùng xe taxi để tiếp tục cuộc hành tŕnh đến San Giovanni Rotondo.

Bs. Saltamerenda bước vào nhà thờ Đức Mẹ Ban Ơn và tiến đến pḥng áo, nơi có vài người đang chờ Cha Piô đến để cử hành Thánh Lễ. Từ từ đám người càng đông hơn. Và bóng dáng khập khiễng, đen ng̣m của Cha Piô xuất hiện ở cửa, tiếng x́ xầm bắt đầu nổi lên. Bs. Saltamerenda lại cảm thấy cổ họng như tắc nghẹn, và đột nhiên ông cảm thấy muốn khóc. Khi Cha Piô đi ngang qua, các giáo dân quỳ xuống và cố hôn tay ngài.

Nhưng Bs. Saltamerenda vẫn đứng sững ở góc pḥng, như tê liệt. Ông tự hỏi, Tại sao ḿnh lại ở đây? Ḿnh đến đây để làm ǵ? Ông đứng bất động ở đó trong suốt Thánh Lễ. Mắt ông không rời khỏi Cha Piô.

Sau lễ, Cha Piô đi về pḥng áo, hai bên tường đầy nghẹt người đứng, họ muốn cám ơn ngài. Bs. Saltamerenda đi theo ngài nhưng ông bị bối rối bởi dáng vẻ bên ngoài của Cha Piô. Mệt mỏi về thể xác khiến mặt ngài tái nhợt và ủ rũ. Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, ngài trở ra nghe xưng tội, và sau cùng Bs. Saltamerenda cất bước. Ông quỳ xuống dưới chân Cha Piô và xin ngài chúc lành cho một người thân đang bị đau.

Cha Piô nh́n xuống ông với vẻ mặt giận dữ. Ngài nói cộc lốc, "Nó được chúc lành rồi."

Bs. Saltamerenda cố gắng đứng dậy. H́nh như ông vẫn có điều ǵ muốn nói.

Đột nhiên, tiếng Cha Piô bùng phát: "Này anh, hăy nói cho tôi biết về linh hồn anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó sao?"

Bs. Saltamerenda miệng há hốc. Ông cố tránh ánh mắt sắc bén của Cha Piô. Ông lẩm bẩm, "Thưa cha có. Nếu không người ta không thể sống nổi."

"Và mục đích của đời sống là ǵ?"

Bs. Saltamerenda bối rối. "Để duy tŕ giống ṇi."

Mặt Cha Piô đỏ bừng v́ khó chịu. "Thật thảm hại!" Ngài nói gần như rống vào tai ông ta. "Anh không thấy linh hồn anh sắp bị hủy hoại sao?" Sau một vài giây, Cha Piô trầm tĩnh lại và đặt tay lên miệng Bs. Saltamerenda. Nghiêng đầu về phía cửa để ra hiệu, ngài nói thật khẽ, "Hăy ra khỏi đây."

Sự đụng chạm của bàn tay Cha Piô làm Bs. Saltamerenda bối rối. Khi ông hoàn hồn sau những lời giận dữ của Cha Piô, ông cảm thấy như có động lực thúc đẩy ông phải trở lại gặp ngài. Chiều hôm ấy ông theo một đám người vào pḥng áo.

Khi Cha Piô nh́n thấy ông th́ cơn giận dữ của ngài lại bùng lên. Ngài không thể chịu nổi lâu hơn nữa. Ngài xông tới và nh́n thẳng vào mặt Bs. Saltamerenda đang lúng túng. Ngài quát, "Dân Genoa! Mặt anh bẩn quá mà không chịu rửa. Anh sống gần biển nhưng không biết rửa mặt." Và sau khi hít một hơi dài, ngài nói tiếp, giọng nhỏ hơn một chút, "Một con tầu lớn nhưng không người điều khiển."

Một cách vô ư thức, Bs. Saltamerenda đưa tay lên xoa mặt. Bối rối hơn bao giờ hết, ông quỳ xuống bên cạnh Cha Piô, ngài lại chỉ tay ra dấu cho ông đi ra ngoài. Càng bị cự tuyệt, ông càng cảm thấy gắn bó với vị linh mục. Càng khiêm tốn bao nhiêu, Cha Piô lại càng yêu thương ông bấy nhiêu.

Ông muốn kêu lớn, "Thưa cha, cái băng giá trong tâm hồn con đă tan loăng, xin cha tha tội cho con." Nhưng ông biết Cha Piô không muốn nghe một lời nào nữa. Ông đi ra với sự tuyệt vọng tràn ngập tâm hồn. Ông nghĩ, có lẽ, ông sẽ trở lại đây một ngày nào đó, khi ngài trầm tĩnh hơn.

Ông đi bộ ở cánh đồng kế cận tu viện. Đó là một buổi chiều mùa thu, trời hơi lạnh và đất đă đổi mầu nâu. Khi đang đi, ông cảm thấy như có ǵ quấn quít ở chân, và ngay lúc đó ông ngửi thấy mùi thơm của hoa tím.

Ông trở lại tu viện và gặp Thầy Francis. Thầy an ủi và khuyên ông ở lại. Thầy c̣n dẫn ông đến pḥng Cha Piô. Thầy gơ cửa, và khi cánh cửa hé mở, làn hương thơm mùi hoa tím xông ra.

"Ông muốn ǵ?" Cha Piô hỏi một cách cộc lốc. "Đừng làm mất th́ giờ của tôi. Hăy vào nhà thờ là nơi tôi giải tội."

Bs. Saltamerenda trố mắt nh́n khuôn mặt giận dữ của Cha Piô và quay bước. Trong toà giải tội, ông đă khóc và gục đầu vào bàn tay Cha Piô. Về sau ông kể cho Thầy Francis biết: "Đó là giây phút đẹp nhất trong đời tôi."

Kinh ăn năn tội được Cha Piô đọc cho ông từng chữ để ông lập lại. Vị bác sĩ trẻ tuổi nói với ngài, "Thưa cha. Con ao ước là sự thống hối tội lỗi của con, sự cứu rỗi linh hồn con, sẽ làm cha nguôi ngoai phần nào."

"Con nói ǵ vậy?" Cha Piô hỏi. "Con được tha tội là sự an ủi lớn lao cho cha rồi."

Tối hôm đó, Bs. Saltamerenda nằm vật ra giường v́ mệt mỏi, nhưng sung sướng. Tuy nhiên, vài phút sau, ông nghe có tiếng đập lạ lùng và dữ dội vào bức tường pḥng cũng như vào giường ông nằm. Ông chưa từng biết sợ là ǵ dù ở tuyến đầu trong các cuộc chiến, và cũng đă giáp mặt tử thần khi ở trại tập trung Đức Quốc Xă, nhưng bây giờ chân tay ông run lập cập như một đứa con nít. Ông kêu cầu đến Cha Piô, và ngay lập tức căn pḥng tràn ngập mùi thơm.

Bs. Saltamerenda vội đứng dậy, mặc quần áo, và chạy đến tu viện. Cha Piô trấn an ông và xác nhận đó là những người lạ đến với ông. Trong khi ông vẫn c̣n run rẩy ngài nói, "Con ơi. Chúng ta không biết ở hoả ngục đang xảy ra những ǵ. Nhưng con đang nắm trong tay chiếc bánh ngọt ngào, và chung quanh con là những người đói."

"Con phải làm ǵ?" Vị bác sĩ trẻ như nài nỉ.

"Hăy chia chiếc bánh ấy cho những người đói. Như vậy là con phục vụ Thiên Chúa. Và cha sẽ luôn ở với con."

Sự nghiêm trọng của khuôn mặt Cha Piô dịu lại, và ngài mỉm cười một cách thân thiện. Bs. Saltamerenda không c̣n run rẩy nữa và nở một nụ cười đáp lễ. Ông ngoan ngoăn cám ơn ngài trước khi lui bước.

Cha Piô thường hay huấn dụ các người con thiêng liêng: "Hăy trở nên người Công Giáo tốt lành, nếu không cuộc đời con sẽ không có mục đích. Chỉ khi con sống gương mẫu th́ mới có thể thay đổi được thế giới."

Một ông ở Vincennes được quen với một người con thiêng liêng của Cha Piô. Người này nói với ông là Cha Piô nói ngài muốn đặt các con thiêng liêng của ngài trong túi áo và đem lên trời với ngài, nhưng nếu họ không sống xứng đáng, ngài sẽ vả vào mặt họ. Ông không rơ điều đó có ư nghĩa ǵ. Sau cùng ông lấy hết can đảm đến gặp Cha Piô.

Ông nói, "Xin cha nhận con làm con thiêng liêng của cha."

Cha Piô hỏi, "Được. Nhưng con không sợ sao?"